Eduardo Bonnín
Sáng lập viên
Phong Trào Cursillo
  Đặc san: 
  Bộ mới  :
  1. Mùa Thu 2020
  2. Giáng Sinh 2020
  3. Mùa Xuân 2021
  4. Tháng 7- 2021
  Những số cũ   :
      Tháng 5 - 2013
ĐẠI HỘI MIÊN I - MÙA THU 2020

Mục lục: Xin nhấn vào đề mục muốn xem

 

Chia sẻ chứng nhân
Đại Ultreya Mùa Xuân do LN Augustine phụ trách, ngày 28 - 2 - 2021

Chị Đỗ thu Sương
Con chào Cha và quý anh chị,
Con xin chia sẻ hành trình đức tin của mùa vọng vừa qua.
Trên đường lái xe về sau thánh lễ Chúa Ki-tô Vua, con tự nhủ năm Phụng Vụ A đã kết thúc và bước vào tuần đầu của năm Phụng Vụ mới. Năm nay , quá nhiều chuyện đã xảy ra. Cuộc bầu cử của đất nước thật là hỗn loạn. Bệnh dịch vẫn lan tràn. Mọi người vẫn giữ cách ly để phòng dịch. Tình người cũng dần dần mờ nhạt. Những cái bắt tay thân thiện của ngày nào không còn nữa. Những nét măt đẹp trong hình ảnh của  người con yêu  đã che mất bằng những khẩu trang xấu xí. Quả là một Mùa Vọng buồn nhất xưa nay.
Mùa Vọng năm nay, con vẫn trông đợi những âm thanh tíu tít rủ nhau đi nghe những buổi tĩnh tâm. Nhưng thật buồn, mọi chuyện như chìm sâu trong hư vô. Con thiết nghĩ, thôi thì mình tự tĩnh tâm cho chính mình.  Con hồi tưởng lại những điều con đã đọc và học hỏi trên đường đời. Và ký ức đã đưa con trở về từng giây phút của quá khứ.
Con nhớ lại câu chuyện về bức tượng David được điêu khắc vào khoảng thế kỷ 15 của Michelangelo. Câu chuyện mà con đã được nghe bao năm về trước nhưng chưa từng đánh thức lương tâm con. Giờ đây nó lại đem con trở về trên hành trình tìm lại Đức Tin trong mùa vọng năm nay. Chuyện là, khi Michelangelo được hỏi làm sao ông có thể điêu khắc ra một tuyệt tác như thế này khi trước ông đã có hai, ba nhà điêu khắc khác đã cố gắng điêu khắc David trên tảng đá hoa cương này mà không thành công. Ông trả lời: “ Tôi đã nhìn thấy David trong tảng đá hoa cương này và tôi đã không làm gì hơn là loại bỏ những gì không thuộc về David và tôi đã thành công.”
Câu chuyện về bức tượng David nghe đơn giản nhưng nó bật ra một ý nghĩa sâu sắc trong tâm hồn con. Con tự biết rằng con là người Ki Tô hữu, là con Thiên Chúa. Con được dựng nên trong hình ảnh của Người. Mọi thứ nhơ nhuốc của tội lỗi không thuộc về con và con quyết tâm loại bỏ chúng. Muốn loại bỏ tội con cần phải nhận ra và hiểu biết chính mình và con cần nhận ra khuôn mặt thật của Chúa. Nhận biết chính mình là điều khó nhất. Và con quyết lòng cầu nguyện để nhờ ơn Chúa con gặp được con người thật của con và khuôn mặt thật của Chúa. Con đã sống Đức Tin như thế trong Mùa Vọng vừa qua.
Con xin hết và con cám ơn mọi người đã lắng nghe.

Chị Teresa Nguyễn thị Minh Thu

NOEL MÙA COVID-19
Kính thưa cha linh hướng và toàn thể các anh chị trong phong trào CURSILLO .Lời đầu tiên con xin gởi đến cha và các anh chị lời chào thật thân thương trong thầy Chí Thánh , con hy vọng mọi người đều khoẻ mạnh và vui tươi của đầu năm 2021. Bây giờ con xin chia sẽ vài cảm nghiệm của con về Noel 2020 hay còn gọi là Noel mùa Covid.
Thú thật từ khi con nghe có Covid vào nước Mỹ và trên toàn Thế Giới, con không cảm thấy sợ con chỉ nghĩ đơn giản đó là không ngoài việc quan phòng của Thiên Chúa. Con luôn tin như thế cho dù chỉ một ngày đã có bao nhiêu ngàn người chết và bao nhiêu người  mất người thân, cha mẹ, vợ chồng , con biết họ rất đau khổ , đau khổ lắm chứ .
Những lời cầu xin tha thiết thấu tới trời cao nhưng hình như Chúa vẫn ngủ say và vẫn làm thinh, và con nghĩ rằng: Thiên Chúa là người cha vô cùng yêu thương không bao giờ muốn con cái mình phải đau khổ . Ngài chỉ muốn chúng ta nên tốt mà thôi.
Thưa cha và các anh chị đã gần một năm trôi qua, bệnh dịch chẳng những không giảm mà còn tăng thêm nhiều hơn nữa. Nhưng với con, con vẫn cứ bình an như không. Các kinh cầu xin ơn chữa lành con cũng không nài xin tha thiết lắm. Vì con luôn nghĩ đó là ý Chúa, và con vẫn xin cho Thánh Ý Chúa được thể hiện.
Thế rồi một ngày con đi Test Covid, kết quả của con là dương tính, lúc đó con cũng hơi lo lắng một chút chỉ một chút thôi, nhưng rồi đơn giản vẫn là ý Chúa.
Thưa cha và các anh chị , chính trong thời gian bị cách ly này mà niền tin của con được vững mạnh, và xác tính vào Chúa Hơn. Con đã tìm và dự Thánh Lễ online mỗi ngày và những giờ lần chuỗi Mân Côi trước Thánh Thể thật sốt sáng và con nghĩ đó là những hồng ân Chúa ban. Vì nếu không có dịch bệnh, suốt ngày con lay hoay với cuộc sống bên ngoài . Sáng sớm dậy đi làm chiều về lo vào bếp cho bữa cơm tối của gia đình, bận rộn trên bận rộn hết ngày này sang ngày khác cứ như thế .
Phần xác con được chăm lo thật chu đáo, tính toán đủ điều , nào là ngày mai nấu món gì sẽ đi chợ nào cuối tuần phải đi đâu, và nhất là năm nào chuẩn bị cho chuyến đi Việt Nam. Rất nhiều chuyện con plan cho cuộc đời này và cho tương lai . Phần tâm linh của con thì ốm yếu, đói meo, gầy còm.
Lúc này con mới cảm nghiệm được thời gian cách ly đúng là liều thuốc thật nhiệm màu, những giờ chầu quì trước Thánh Thể con kể cho Chúa nghe mọi vui buồn thế sự , cả những góc khuất của tâm hồn con .Bây giờ con phải bám chặt vào Chúa và xin Ngài nên nơi trú ẩn cho đời con. Vì Chúa là chốn con cậy trông. Con đã phó dâng cuộc đời còn lại của con cho Chúa, kể từ nay Chúa là số 1 trong cuộc đời con .
Và con xin mượn tâm tình của ba Vua khi xưa tìm được Chúa rồi họ quyết tâm không trở lại đường củ và cố gắng tìm lối khác trở về nhà mình.
Xin cha và các anh chị một lời cầu nguyện cho con để những cảm nghiệm con tìm được trong mùa Covid này giúp con có một trái tim to hơn một chút , để Chúa có thể thực hiện nơi con những gì Ngài muốn.
Con xin mượn nơi đây, được gởi tới cha và các anh chị Năm Mới thật bình an ,mạnh khoẻ tươi vui và Hạnh Phúc.
Và mùa chay Thánh mang nặng tâm tình sám hối, với một trái tim đầy ắp tình người để cha con và anh chị em mình yêu thương nhau nhiều hơn.

Trở về bản mục lục

 

Chứng Từ Ultreya
Đại Hội Mùa Xuân 2012 Miền 1 Cursillo
Ngày 27-29 tháng năm 2012 tại Bloomfield, Connecticut

Thân chào quý anh chị,

Tên tôi là Adriano Mendes, tôi là người Bồ Đào Nha, đã kết hôn, và vợ chồng chúng tôi có một con trai 19 tuổi, tên là Brandon.

Tôi dự khóa Cursillo cuối tuần vào năm 2008, khóa 24 tại Connecticut, thuộc cộng đồng tiếng Bồ Đào Nha.

Đến với những cuộc gặp gỡ trong đại hội Cursillo như thế này là một điều đặc biệt... một thời gian hưng phấn, như giờ đây tôi đang trải qua những cảm xúc mới và gặp gỡ bạn bè mới.

Đây là đại hội Cursillo lần thứ tư của tôi, và mỗi lần tôi đến, có cái gì đó rất, rất đặc biệt mà tôi kinh nghiệm được. Đôi khi, thời điểm đặc biệt xảy ra trong cuộc gặp gỡ, nhưng cũng có những trường hợp khác lại xảy ra trên đường đi, trên đường tôi đi đến đây hoặc từ đây về nhà.

Khi tôi được yêu cầu cung cấp chứng từ này, tôi xem xét tất cả những khoảnh khắc đặc biệt tôi đã có, và tôi xin chọn để chia sẻ với quý bạn ngày hôm nay, một sự kiện đã xảy ra với tôi trên đường đi Framingham (MA) vào năm 2010.

Trong ngày đi dự đại hội đặc biệt đó, tôi đi chỉ có một mình, vì khởi hành ngay khi hết giờ làm việc trong sở. Cũng là một dịp tình cờ, vì trước đó chị Vinny Flynn Still Waters đã cho tôi một đĩa CD âm thanh về Lòng Thương Xót Chúa. Và ngay khi ngồi trước tay lái, tôi đã nạp đĩa CD, dũng cảm trước sự đơn điệu của cuộc hành trình dài hơn một giờ 30 phút lái xe.

Chúng ta đều biết rằng "Thiên Chúa của cơ hội" là Thiên Chúa của kẻ xuẩn ngốc,
không có gì xảy ra một cách tình cờ nhưng đều là do Thánh Ý Thiên Chúa.

Phần một của đĩa CD là buổi lần chuỗi kinh Mân Côi với nền âm nhạc dịu dàng và phần thứ hai là chuỗi Lòng Thương Xót Chúa với ý suy niệm từ nhật ký của chị Thánh Faustina, cũng với nền âm nhạc mềm mại.

Buổi lái xe đường dài này lại là điều đáng ghi nhớ nhất đối với tôi trong lần đại hội năm đó. Lắng nghe và hợp ý cầu nguyện với những lời kinh, tiếng nhạc và ý suy niệm vang ra từ đĩa CD đã nâng tinh thần của tôi lên như là tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế trước đó. Nó tuyệt vời đến nỗi tất cả các kinh nghiệm tâm linh của tôi đều hướng về sự thương khó của Đấng Cứu Độ của chúng ta, bằng cách suy niệm của Thánh Faustina.

Kể từ đó, tôi dùng đĩa CD này mỗi ngày. Tôi nghe phần một là chuỗi kinh Mân Côi trên đường đến sở làm và cầu nguyện với chuỗi lòng thương xót Chúa trên đường về nhà. Ngày nay, lái xe đi làm và về nhà là thời gian tốt nhất trong ngày của tôi... và tất cả các phiền hà trên đường đi (như những người lái xe ẩu tả hoặc ùn tắc giao thông) là hầu như không đáng chú ý.

Thật là thích thú nếu như chúng tôi luôn luôn mong đợi được nghe tiếng nói của Thiên Chúa thật to và rõ ràng, nhưng với hầu hết chúng tôi, điều đó không bao giờ xảy ra. Vâng, có sự khó khăn để nhận ra tiếng nói của Ngài, tuy nhiên, nếu chúng tôi tin tưởng vào Ngài và để cho bàn tay của Ngài hướng dẫn chúng tôi, những người khác thì cho rằng đó là "tình cờ", nhưng chúng tôi thì chúng tôi biết một chính xác hơn.

LẠY CHÚA GIÊU, CHÚNG CON TIN CẬY Ở NƠI NGÀI

Phản hồi

Tôi là Nguyễn Tiến Hùng đã dự Khóa BaNgày vào tháng 10 năm 2010 do PT Cursillo TGP Boston Ngành Việt Nam tổ chức.
Chính tôi cũng dùng thời gian lái xe đi làm (và về nhà) để được gần gũi với Chúa hơn. Tôi thu thập những bài giảng Phúc Âm và những bài thuyết giảng của các Cha trên mạng (internet) và tôi đã thực hiện được một mp3 CD. Tôi có rất nhiều tài liệu trong cuốn CD này.
Tôi đi làm rất xa. Trung bình tôi bỏ ra khoảng3 tiếng đồng hồ mỗi ngày lái xe đi làm và về nhà.
Như anh Adriano (người chia sẻ chứng từ), tôi lắng nghe CD này để quên đi lộ trình xa xôi này.
Vì lắng nghe CD này tôi đã gần gũi với Chúa hơn. Tôi cầu nguyện với Người và tôi luôn luôn có Người trong mọi việc tôi làm.
Vì lắng nghe CD và Lời Chúa tôi cũng đã hiểu biết thêm về Người và ơn gọi của mình. Sự việc này đã thúc đẩy tôi sống Đức Tin của tôi và nhận ra Chúa trong những người và vật xung quanh mình. Tạ ơn Chúa đã chotôi phục vụ Ngài qua những anh chị em homeless trong những năm qua. Ngày mai tôi với gia đình lại có dịp phục vụ Chúa qua những anh chị em homeless này.
Không có gì ngẫu nhiên xảy ra, tôi đi làm xa nhưng đây là ý Chúa để tôi được biết Ngài, để rồi tôi yêu Ngài và phục vụ Ngài.

Trở về bản mục lục

 

Chia sẻ của cursillista Antôn Dương Hồng

Tháng Bảy, một chiều thứ năm dịu mát và đẹp trời hiếm có. Tôi đã đến tham dự khóa III Cursillo-Boston, do vợ chồng anh chị Lê Đình Phan giới thiệu và thúc đẩy.

Vị nể bạn mà đi, chứ không mấy gì vui khi mà sức khỏe không được khá lắm. Bởi sợ không biết mình có chịu được không trong ba ngày dự khóa này? và hơn nữa trong ba ngày Họ sẽ làm gì (Tôi muốn nói chữ Họ viết hoa ở đây là các Cha Linh Hướng và tất cả anh em trong ban tổ chức khóa Cursillo-Boston với đầy lòng mến yêu và biết ơn) và mục đích ra sao? Thật vậy, một số anh em chúng tôi trong số 43 khóa sinh, khi mới đến gặp gỡ nhau chẳng mấy nhiệt tình, nếu không muốn nói là thiếu thiện cảm hoặc có ý tò mò đến coi cho biết Họ sẽ làm gì trong ba ngày cuối tuần.

Hẳn nhiên là có, Họ đã làm qúa nhiều công việc cho chúng tôi và vì chúng tôi. Đó là điều  trong anh em chúng tôi đã ghi nhận một cách rõ ràng. Họ luôn luôn thể hiện đúng, là: "Cứ dấu hiệu này mà người ta sẽ nhận biết chúng con là môn đệ Thầy, là chúng con hãy thương yêu nhau". Họ đã nhìn thấy anh em chúng tôi qua hình ảnh Chúa Kitô sống thực. Đó là bài học đầu tiên mà Họ đã làm gương sáng cho anh em chúng tôi là: "Hãy phục vụ cho nhau" như Chúa dạy, và chương trình sống ba ngày cứ rập ràng tiến hành trong thanh thản, lành thánh của những buổi học hỏi về: Đức Tin, Bí Tích, Giáo Hội, Lãnh Đạo, Truyên Bá Phúc Âm, qua những bài rollos mà các anh ROLLISTAS hướng dẫn và chia sẻ thật vô cùng hữu ích. Cùng những giờ cầu nguyện trước Thánh Thể CHÚA GIESU, gặp gỡ Ngài đích thực trong một tâm hồn mượt mà với lòng thương xót Chúa chảy qua châu thân anh em chúng con và tràn sang kẻ khác.

Qủa thực, trong ba ngày tĩnh huấn, Chúa Thánh Thần đã tác động trong lòng trí tôi cũng như anh em tôi sống khóa Ba Ngày thay đổi hoàn toàn trong bầu khí thương yêu học hỏi chân thành, với một tâm hồn an bình, thánh thiện. Một sức sống đầy mới mẻ, tự tin trong tinh thần đầy phấn chấn dấn thân, với ước nguyện sống đầy tình Chúa hơn, sống đúng như Thánh Ý Chúa là con người được sống, sống đời đời và sống sung mãn: "Ta đã đến là để chúng được sự sống và có một cách dồi-dào" (Gioan 10:10).

Đúng vậy, tôi cảm nghiệm được rằng, chỉ có những ai đến và sống trong khóa học Ba Ngày mới cảm nhận được sự biến đổi tâm hồn trong tươi mát của Chúa Thánh Thần, chính Ngài tác động trong tôi như một lễ Hiện Xuống như xưa các Thánh Tông Đồ lãnh nhận. Lòng tôi thấy ấm lại, phải chăng đây là mục đích mà Chúa là ngọn lửa yêu mến ngự xuống và thiêu đốt lòng anh em chúng con, để nhờ ngọn lửa yêu mến ấy mà chúng con sẽ trở thành muối, men và ánh sáng. Bằng gương lành sống cho cuộc đời có Chúa cùng đi, hầu làm chứng nhân cho nước Chúa trong ngày Thứ Tư còn lại của cuộc đời.

Chia sẻ của cursillista PhanxicôSaviê Phạm Đình Đệ
  Khóa tĩnh huấn 3 ngày tại Boston đã chấm dưt từ gần 3 tuần nay, nhưng trong tôi vẫn còn cái cảm giác lâng lâng tiếc nuối của một người vừa trở về sau một cuộc hành trình đầy kỳ thú. Cuộc hành trình đã đưa tôi tới một thiên đường có thật ở trần gian, ở đó tôi đã tìm thấy tình người thật nồng ấm, thật thân thương, và cũng ở đó tôi đã cảm nhận được những điều thật đơn giản và cũng thật huyền diệu: Tôi đã gặp, và đã tâm sự cùng Chúa Giêsu KiTô.

Tất cả đã bắt đầu từ một buổi chiều thứ Năm.

Ngay khi vừa bước xuống xe tại Fontbonne, tôi đã được các chị chiếu cố tận tình, âu yếm tước đi ngay cả cái quyền xách hành lý của mình. Thôi thì "Cũng đành nhắm mắt đưa chân, thử xem các chị xoay vần đến đâu". Tôi đã gặp nhiều người, có những người, đã biết, đã thân quen; có những người chưa một lần gặp gỡ, nhưng tất cả đều tốt lành thánh thiện. Còn gì sung sướng hơn khi người ta biết rằng mình đang được vây bọc bởi yêu thương.

Tôi đã say, cái say ngây ngất của một người đã uống vào hồn mình những nồng ấm của tình người, những chan hoà của yêu thương, niềm hạnh phúc trào dâng như những cơn sóng đã nhận chìm hết những âu lo, những khó khăn phiền muộn của kiếp người. Vâng, tôi đã để lòng mình lắng xuống, tạm quên đi những phiền lụy của thế gian để trở về nguồn, hay it nhất trở về sống với Chúa Giêsu Kitô của 2000 năm về trước.

Sau khi chia sẻ phần cuối đoạn đường khổ nạn của Chúa qua 14 Đàng Thánh Gía, tôi đã phó dâng hồn xác, đã xưng tội với tất cả nỗi lòng thiết tha để mong được thanh tẩy một cách trọn vẹn. Chúa đã tỏ lộ Người ra cho tôi, và lần đầu tiên trong đời tôi đã cảm nhận được có Chúa ở trong lòng khi rước Mình và Máu Thánh. Tôi khám phá ra một chân lý thật đơn giản: Khi có Chúa ở trong lòng, cái gì cũng đẹp!

Tôi đã cảm nghiệm được nỗi lòng của Chúa, nỗi lòng của người bị phụ bạc, nhưng vẫn đứng đó đợi chờ, kiên tâm chờ đợi! Những đứa con hoang đàng đã trở về trong 3 ngày đêm ngắn ngủi, nhưng rồi nó lại ra đi để đương đầu với những khó khăn phiền muộn và đầy cám dỗ của thế gian!

Từ sâu thẳm của tâm tư tôi đã tìm thấy Chúa, đã nhận ra Chúa, đã lắng nghe, đã tìm hiểu, đã thảo luận, đã chia sẻ, đã khóc, đã cười, đã động tâm đến rơi lệ, đã thương cảm đến nghẹn ngào. Tôi đã thực sự tìm thấy Chúa, vô cùng trìu mến và vô vàn thân thương. Chúa là hiện thân của tình yêu, một tình yêu bao la vô cùng tận.

Tôi phải làm gì để xứng đáng với tình yêu của Chúa? Tôi phải làm gì để mãi mãi có Chúa ở trong lòng? Đó là các câu hỏi sẽ nhắc nhớ tôi sống ngày thứ Tư cho trọn vẹn.

Cảm tạ Chúa, cảm ơn các Cha Linh Hướng, cảm ơn các anh chị em trợ tá, cảm ơn càc bạn đồng khóa, cảm ơn những bó hoa thiêng thật đẹp của các ân nhân, và sau hết cảm ơn người bạn đời và cũng là nguời bạn đường của tôi.

Trở về bản mục lục

Lighting The Way
Theresa Vũ Thị Minh Quyên
Khoá 212 (1991)
Light before the Thanksgiving holiday, the building I worked in experienced a major power outage due to the gusty winds and rainy weather. The sudden impact from total light to complete darkness left employees immobilized, looking at their blank computer monitors and at each other. There was no movement across the company and people waited in uncomfortable silence. I walked outside the building and realized that all the neighboring retail businesses were also impacted by the blackout and it would be hours until the electric company could fix the power in our local area.
I reflected on this sudden darkness and had the longing to call my supervisor who worked at the company headquarters (not impacted by the blackout) about my thoughts on Advent. My supervisor in recent weeks had forwarded to me via e-mail many spiritual reflections, some about the quality of life and the importance of family values and others about St. Therese, which I found very surprising coming from a non-Christian believer. I could only think that this was Gods preliminary work in action. I began to tell her about the power outage in my area and how productivity had basically come to a halt. I asked her, Did you know that this is exactly how sad and empty life would be like without Jesus? She seemed very interested in my thoughts and asked me to explain further what I meant.
This is the story I shared with her: There are hundreds of employees at our corporate headquarters and everyone uses computers to get their jobs done. Through the use of electricity and technology, we are able to communicate with one another, share printers and documents, send e-mails, and access industry news without ever having to leave our desks. This power source that we call electricity is extremely critical because it makes all things that depend on it run smoothly and productively. Without it, everything comes to a dead stop there is no life, movement, or progress. This is the same for those who dont know Jesus. Without Him, we have no direction or purpose in life. God is the true Light in our lives who makes all things possible.
She thanked me for my story and seem very interested in hearing more about God. She asked if we could continue sharing our spiritual reflections because she has not decided yet which religion to pursue for herself, her husband, and their two boys. I couldnt have found a more perfect opportunity to shout out, Catholic, thats what you want to be! The most important part of her reaction was the fact she didnt say no. How happy I was to have found my next environment (môi trường) right at my workplace.
Wishing all a very bright and Merry Christmas. May each one of us bring light and new life to those who have not yet experienced Jesus. 

Trở về bản mục lục


Sống Chứng Nhân Tin Mừng

Phạm Công Dụng
Mỗi người, sau khi lãnh nhận Bí tích Rửa Tội, được trở thành con cái Chúa, chúng ta có nhiệm vụ phải làm chứng nhân cho Tin Mừng. Khi tôi tham dự khóa Ba Ngày, tôi không học hỏi gì khác hơn là được nhắc nhở lại rằng: Hãy Ra Đi Sống Chứng Nhân Cho Tin Mừng. Tuy nhiên, khóa Ba Ngày, qua phương pháp của Cursillo, đã thực sự giúp tôi hiểu rõ hơn sứ mạng này.

Là một cursillista, tôi phải làm thế nào để thực hiện sứ mệnh kể trên?
Trước khi thi hành trách nhiệm Sống Chứng Nhân Tin Mừng, tôi cần biết rõ Tin Mừng và đó chính là Kinh thánh. Kinh thánh chính là điểm tựa để tôi học hỏi, so sánh và đối chiếu xem coi đời sống của tôi của phản ảnh đúng tinh thần của Chúa đã được ghi chép lại trong Kinh thánh chưa. Khi thi hành sứ mệnh Phúc âm hóa thế giới, tôi và quý anh chị có thể là một chiến sĩ cô đơn, tức là không cần kết nạp ai và không cộng tác với ai. Sống chứng nhân Tin mừng theo cách này cũng tốt nhưng khó thực hiện lâu dài bởi bản chất con người chúng ta là dễ làm biếng, ươn lười và hay thoái thác. Tôi còn nhớ trong khóa Ba Ngày, vào ngày Chúa Nhật, Phong Trào đã cống hiến cho chúng ta phương pháp đặc thù thật hữu hiệu và có cơ hội mang về cho Chúa nhiều người tin theo Ngài trong thời gian ngắn nhất với ít nỗ lực nhất. (Nói theo kiểu Cha Đoàn tham dự khóa 385 tại Marywood vừa qua là "đẹp, rẻ, bền và giá phải chăng").

Bài Nghiên Cứu và Phúc Âm Hóa Môi Trường, kêu gọi người cursillistas, khi trở lại với môi trường hằng ngày của mình là gia đình và sở làm... phải nghiên cứu và nhận diện ra, tại môi trường ấy, tất cả đang sống theo tinh thần nào. Sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, tôi cần tìm ra một vài người trong môi trường ấy, làm quen với họ, thân với họ và có thể đưa họ đi tham dự khóa, để những người này, cùng với chúng ta thực hiện công việc Phúc âm hóa.

Bài Thành Lập Cộng Đồng Kitô kêu gọi tôi phải mang những người nồng cốt kể trên trở thành một nhóm. Bài Hội Nhóm và Ultreya chỉ cho tôi phải làm gì khi hội nhóm để nhóm thành lập kể trên phải luôn liên kết và nâng đỡ nhau giúp cho việc Phúc âm hóa được lâu dài. Đây chính là kế hoạch của Hậu Cursillo mà mỗi người cursillista cần lưu tâm.
Áp dụng theo phương pháp này, trong gia đình, người mà tôi tiếp xúc trong nỗ lực để biến gia đình tôi biết sống theo tinh thần Chúa Kitô hơn không ai khác là vợ tôi. Đối với sở làm, tôi đã thực hiện 2 công tác, một cho những người Việt Nam trong sở, một cho tất cả mọi người. Đối với người Việt Nam, tôi đã liên lạc thường xuyên hơn với những người có ảnh hưởng trong nhóm Việt Nam. Vì nhóm Việt Nam bao gồm cả người Công giáo lẫn bên lương, thời gian đầu tôi chú trọng đến việc làm thế nào để mọi người trở nên thân thiết và biết giúp đỡ nhau. Tôi cùng với vài anh chị Việt Nam khácï, tổ chức một vài việc như cùng đi ăn sáng, đi thăm viếng khi gia đình có người bệnh hoạn hay ma chay, tổ chức picnic hay họp mặt nhân dịp Tết Nguyên Đán...
Đối với nhóm dành cho mọi người, tôi cũng đã liên lạc một vài người trong cùng department bắt đầu bằng việc giúp cho họ biết thông cảm nhau, nâng đỡ nhau thay vì chỉ lo cho chính họ thôi. Tôi thực hiện bằng cách làm gương trước thí dụ như chịu đổi giờ làm, mua thức ăn dùm... Dần dần mọi người trong department cũng bắt chước và sinh khí thấy thân thiện hơn, thoải mái hơn.
Là một người chứng nhân, tôi phải thi hành mọi nơi, mọi lúc, và nói theo kiểu thời nay là 24/7 tức là 24 giờ một ngày và 7 ngày trong một tuần.
Muốn là một chứng nhân Tin Mừng hữu hiệu và kiên trì, tôi không còn một chọn lựa nào khác là cần phải cầu nguyện nhiều và kết hiệp với Chúa để lãnh nhận được nhiều ơn siêu nhiên. Theo kinh nghiệm của tôi, Thánh Thể chính là sức mạnh. Kế đến là nhóm. Nhóm đã giúp gì cho tôi trong việc giúp tôi làm chứng nhân Tin Mừng? Là một người được vinh dự tham gia Cursillo từ lâu, tôi khẳng định rằng, nếu không sinh hoạt trong nhóm, tôi không thể tiếp tục kiên trì cho đến ngày hôm nay. Chính nhờ vào nhóm, tôi đã can đảm chỗi dậy. Chính nhờ những chia sẻ của nhóm, tôi nhận ra tình yêu của Chúa dành cho tôi thật bao la. Tôi cũng đã nhiều lần nhận được lời đáp trả của Ngài khi tôi cầu nguyện. Nhóm mà tôi kể ở đây bao gồm cả nhóm nhỏ và Ultreya.
Là một người con của Chúa, ai ai cũng phải đi rao giảng Tin Mừng. Đoàn thể nào của Giáo hội cũng mang trọng trách này nhưng tôi thích phương pháp Cursillo. Tôi thích bởi vì tôi thật yếu đuối và dễ sa ngã. Tôi cần áp dụng kỷ luật đối với tôi bằng cách là phải kiểm thảo đời sống của tôi cho anh em trong nhóm tôi nghe. Có như vậy tôi mới biết rõ tôi yêu Chúa tới mức nào, tiến lùi ra sao. Nếu tôi làm biếng thì sự nhiệt tình, thánh thiện của anh chị em bên cạnh tôi làm tôi phấn khởi trở lại.
Nhiều lần trong đời, lòng tôi không thánh thiện đủ để tôi cảm nghiệm được tình Chúa; tội lỗi của tôi đã làm cho tôi không cảm được sự ngọt ngào và êm ái của Ngài.
Sống Chứng Nhân Tin Mừng một vài giờ, một vài ngày có lẽ tôi làm được. Bảo tôi sống nhân chứng cả cuộc đời ngày thứ Tư thì thật là cam go và nhiều thử thách. Tuy nhiên, nếu cứ cố gắng suy niệm Phúc Âm mỗi ngày, biết tìm đến Thánh Thể thường xuyên, biết cầu nguyện tâm tình với Chúa đều đặn và kết hiệp với gia đình hằng ngày, với anh chị em mình hằng tuần, hằng tháng, tôi có nhiều hy vọng dám can đảm sống chứng nhân thường xuyên hơn, lâu dài hơn và trung thành hơn.

Trở về bản mục lục

 


Phúc Âm Hóa Môi Trường Bản Thân
Trần Thị Ánh
 Khi nghe nói đến nghiên cứu, tôi nghĩ ngay là việc của các khoa học gia và các nhà bác học, còn tôi là người tầm thường dốt đặc cán mai thì biết nghiên cứu gì đây? Sau nhiều ngày suy nghĩ và cầu nguyện, tôi chợt hiểu: mình cũng có thể nghiên cứu được, và mục tiêu cần nghiên cứu chính là con người của mình.
Nhớ lại hồi mới gia nhập Cộng đoàn, tôi đã gặp nhiều khó khăn trong sinh hoạt. Tôi rất buồn, đến nỗi nhiều lần khóc thầm. Tôi đã muốn rút lui, muốn ngưng lại mọi sinh hoạt, muốn lặng lẽ ngồi ở một góc nào đó trong Nhà thờ mỗi khi đến dâng Thánh lễ, để được an thân. Nhưng một người mà tôi coi như chị cả đã an ủi tôi, có lúc còn nghiêm khắc nói với tôi: Đây là những nén bạc Chúa trao cho cô, sao cô không mang ra dùng để sinh lợi, mà cô lại đem chôn đi?
Câu nói này lập lại ý tưởng của Tin mừng theo Thánh Mát-thêu (đoạn 25, câu 14-30). Tôi được đánh động nên không còn buồn chán nữa. Tôi suy nghĩ, hồi tỉnh, và quyết định không để hư phí những nén bạc Chúa đã ban cho tôi.
Niềm xác tín của Thánh Phao-lô như nhắc bảo tôi hằng ngày: Tôi đành thua lỗ mọi sự, miễn sao được Chúa Giê-su. Mỗi ngày về nhà, tôi nhìn lại con người của mình và bắt đầu nghiên cứu những lời khen, chê của người khác dành cho mình. Nếu ai chê tôi đọc kinh hoặc hát lớn quá, tôi cố gắng vặn bớt volume lại; còn ai bảo nhỏ quá thì tôi lại tăng lên cho vừa đủ nghe. Cũng dễ thôi! Tôi hằng cám ơn Chúa đã ban cho tôi có được thanh âm đó, để tôi hát xướng ca tụng Chúa và cất kinh hạt thật rõ ràng.
Trường hợp có ai không thích tôi làm việc gì đó trong xứ đạo, tôi sẽ cân nhắc; nếu thấy việc ấy sinh ích lợi cho nhiều người, tôi vẫn cứ làm, và cầu nguyện thật nhiều cho người đã không đồng ý với tôi. Có lẽ họ chưa hiểu tôi nên mới có thái độ như thế. Nên tôi tìm cách làm quen với họ, cố tạo tình thân mật với họ. Tôi rất quý mến họ, chứ không hề có chút giận hờn nào. Nhưng thú thật, để cư xử được hòa nhã như vậy, tôi đã phải chiến đấu rất nhiều với nội tâm, với con người đáng ghét của mình.
Tiếp theo, tôi nghiên cứu tới mối quan hệ trong họ hàng. Tôi nhìn lại con người mình và suy nghĩ xem tại sao các cháu tôi ít muốn gặp gỡ tôi. Tôi từng hay sửa sai khi thấy các cháu đi lầm đường. Bây giờ nghiên cứu lại, tôi thấy mình đã quá cứng rắn, mình lấy quyền người lớn mà nói với chúng nên chúng không nghe. Tôi liền đổi chiến thuật. Trước hết, tôi cầu nguyện thật nhiều trước Thánh Thể Chúa, bởi tôi hiểu cầu nguyện là một liều thuốc mầu nhiệm có thể chữa trị mọi căn bệnh của linh hồn. Rồi tôi cố gắng từ bỏ con người lớn trong tôi, để hạ mình gọi điện thoại cho các cháu và nói chuyện với các cháu như một người bạn. Cô cháu chúng tôi bắt đầu có với nhau những nụ cười, để xóa dần những chau mày cùng những thở dài buồn bã trong những đêm không ngủ. Tôi còn đến xin lỗi các cháu, vì những lời lẽ mạnh bạo đã làm tổn thương các cháu. Các cháu cũng ôm lấy tôi, xin lỗi tôi. Cô cháu chúng tôi cùng khóc ròng, những giọt nước mắt đầy tình yêu thương gia tộc đã chảy hòa với nhau. Giờ đây, tôi và các cháu đã rất vui vẻ. Bất cứ chuyện gì, các cháu cũng đem ra bàn bạc với tôi.
Đây chỉ là một chút chia sẻ về việc nghiên cứu và Phúc âm hóa chính bản thân tôi. Tôi sẽ còn phải nghiên cứu và Phúc âm hóa như vậy mãi.
Bây giờ, tôi xin thuật lại một số điều tôi đã rút tỉa và áp dụng được từ những đề tài giảng thuyết trong khóa học ba ngày Cursillo. Những điều này là chiếc chìa khóa mở cửa tâm hồn tôi, cho tôi đón nhận Chúa Ki-tô cách tràn trề, rồi từ đó, tôi đem Ngài đến với tha nhân.
Thánh Thiện: Trước hết, tôi phải làm việc thờ phượng Chúa như đi dâng lễ, năng chầu Thánh Thể, lần Chuỗi Mân Côi, cầu nguyện, làm việc bác ái v.v... Với tâm hồn thánh thiện, tôi cảm thấy mình là đứa con nhỏ đơn sơ, có khi rất yếu đuối, nên luôn được Chúa yêu thương, luôn được Chúa bảo bọc, phù trì. Ngài thường nhận lời tôi cầu xin, cả những điều tôi chưa kịp xin với Ngài.
Đào Luyện: Tôi phải siêng năng đọc và học hỏi Tin mừng, sống theo Tin mừng, thể hiện Tin mừng trong đời sống hằng ngày của tôi. Như vậy, trí óc tôi mới có sự hiểu biết về Chúa Ki-tô, tâm hồn tôi mới có bình an và niềm vui, trái tim tôi mới có tình thương và sự tha thứ... Khi tôi có những điều ấy, tôi mới đem được đến cho tha nhân. Tôi không thể cho người khác cái mà tôi không có, như người lực sĩ, nếu không luyện tập, sẽ không thể có được thân thể cường tráng mà góp sức mạnh cho cuộc đời; còn nếu cố tình mang thân thể èo uột đi biểu diễn, thì dĩ nhiên sẽ không đạt được mục đích.
Phúc Âm hoá Môi trường: Đối với tôi, môi trường đầu tiên mà tôi thường xuyên gặp gỡ, cả khi ăn lẫn khi ngủ, chính là con người của tôi, một con người nhiều lúc thật dễ thương, nhưng cũng có lúc thật đáng ghét. Dễ thương là khi tôi tâm sự với Chúa, kể lể với Chúa, rồi cám ơn Chúa vì biết bao ơn lành Chúa đã ban cho tôi.
Còn đáng ghét là sự kiêu căng của tôi. Có thể mọi người không nghĩ tôi kiêu căng, nhưng tôi đã nghiên cứu, và thấy mình thật kiêu căng. Đó là lúc tôi khóc lóc với Chúa, thưa với Chúa đủ điều, kể cả việc mách tội người khác. Vâng, lúc tôi khóc lóc vật vã là lúc tôi kiêu căng, vì tôi nghĩ tôi đúng, tôi hay; những người làm khổ tôi khiến tôi phải khóc là những người sai, những người lầm lỗi... Bây giờ, nghĩ lại những lần buồn chán và khóc lóc đó, tôi mắc cỡ quá đi thôi! Tôi quyết tâm Phúc âm hóa môi trường bản thân tôi ở khía cạnh đó.

Trở về bản mục lục


A Simple Prayer List
by Kim Mahoney
(from magazin Ultreya number 2, volume 31, Feb/Mar 2003)
In July 2001 I began a new career in management. I am a nurse, and the insurance company I now work for has about 50 people in the office and around 40 in the field. The comorate world is new to me, since I have always worked in hospitals and doctors offices. We have peoplefrom all walks of life and many different faith backgrounds. I started praying for my work environment and how to evangelize it on my first day. As I became more comfortable with the people in the office, I realized more and more that prayer would be the center of any attempt at evangelization. A Cursillista that I know has a prayer list up at her workplace, so I decided to start by placing a prayer list in the corner of the memo board in my cubicle. It is used to record other business items, so many people get a chance to look at it every day. I started putting smiley face next to prayers answered... 
I simply labeled it prayer list and put a couple people I wanted to pray for underneath. Some said, Do I have to be Christian/Catholic to put an intention up there? And others, Well, thats interesting/nice/ different, and then some simply ignored it. As the weeks went by, I would add an intention and people would ask about it. Occasionally someone would say that they would keep the intention in their thoughts as well. A young woman asked me to put her grandmother, who was sick, on the list. I said, Of course. Other people have asked me to code an intention so that others wouldnt know they were on the list or were contributing to it. I started putting smiley faces next to prayers answered, because peoples natural reaction is Will it work? I know in my heart that you shall sow, yet not reap (Micah 6:1), so I dont need to focus on results, but it gives us encouragement to see prayers being answered.

On September 11, 2001, our business ground to a halt, as we were shocked by the events in New York and Washington, D.C. Our CEO gathered us in a conference room and asked us to observe two minutes of silence for the victims of the tragedies. Afterwards, a co-worker asked me if she and I could pray together for the victims, and viola! I found a prayer partner on this most tragic day. Dana and I pray together once a week for the names on my list and for other intentions. She calls us the prayer warriors of our work place. 
On April 5, 2002, my dad had a severe stroke and was paralyzed on his left side. When I walked into the office the following Monday, someone had put my dads name at the top of the list, so I would see it first thing when I got to work. I never thought the bread cast upon the waters would come back so soon or so plentiful. My co-workers have sent cards, e-mails, and some signed a card for my dad. One sent an e­mail in which she prayed directly to Jesus for the healing of my father. I now know five people in my office who lift our workplace up in prayer on a regular basis. 
It is difficult to persevere in some job environments, and it is equally difficult to keep the momentum going. Mother Teresa said, Prayer does not demand that we interrupt our work, but that we continue work­ing as if it were a prayer. I realize that being a productive and honest employee goes far in fostering good business relationships that can blossom into make a friend, be a friend, bring that friend to Christ. I persevere because there is no other choice. Its the least I can do!    

Trở về bản mục lục


Con Đường Ngày Thứ Tư
Giuse Trần Minh Mục
Khóa 353
Ba ngày sống trên Đồi Marywood tôi cảm thấy sao giống đời quân ngũ của tôi quá! Cũng chuẩn bị hành lý, bỏ lại đằng sau những sinh hoạt quen thuộc hàng ngày, rời xa gia đình, rồi lên đường tập trung tại quân trường...
Khi xưa trong đời quân ngũ, tôi được học hỏi xử dụng vũ khí: súng, đạn đủ loại, chiến thuật, chiến lược để chống lại và tấn công kẻ thù. Nhưng nay trong mặt trận tâm linh, tôi được học xử dụng vũ khí và những phương thế chống lại kẻ địch. Những vũ khí ngày nay do con người phát minh, dù hiện đại đến đâu cũng không tiêu diệt được kẻ thù của chúng ta. Vì kẻ thù của chúng ta đâu có phải là người, kẻ thù của ta giờ đây là những thần linh quái ác trong chốn hoằng thiên, là ma quỷ vô hình. Vậy vũ khí tiêu diệt được chúng cũng phải là vũ khí vô hình.
Sau ba ngày được huấn luyện đào tạo, tôi đã được trang bị những vũ khí hiện đại nhất như: lưng thắt đai sự thật, mình mặc áo giáp công chính, chân mang giầy, lòng hăng hái rao giảng Tin mừng, khiên mộc là đức tin, đầu đội mũ chiến cứu rỗi, gươm thần khí là lời Thiên Chúa (Thơ Thánh Phaolô gửi tín hữu Êphêsô. 6, 14-17). Gươm giáo có, giáp binh có đấy nhưng tất cả đều vô hình. Tôi xác định là công dân nước Trời, tôi phải chiến đấu dũng cảm để mở mang nước Chúa và giành lại những nơi đã bị địch quân chiếm đóng, trong các mặt trận thiêng liêng hung hiểm do sa-tan tạo ra.
Ngày xuống Đồi, tôi cũng hăng say nhiệt thành, cũng nóng bỏng như cục than hồng, muốn làm một cái gì để đổi mới bộ mặt xã hội. Một mình một ngựa tôi lao vào mặt trận Phúc âm hóa môi trường bệnh hoạn tại 'nursing home.' Nhưng chỉ sau một thời gian, tôi đã bị gục ngã tại chiến trường vì thiếu kinh nghiệm chiến đấu, thiếu nghiên cứu môi trường, không biết lượng định khả năng của mình và nhất là thiếu sự kết hợp với nhóm.
Một thời gian sau, tôi được phục hồi lòng hăng say, nhiệt thành nhờ việc hội nhóm và tham dự Ultreya thường xuyên. Tôi đã học hỏi kinh nghiệm qua các anh chị em khi họ chia sẻ và tôi đã bắt đầu sống ngày thứ Tư một cách tốt đẹp hơn. Khi Phúc âm hóa môi trường nào tôi thường chọn đối tượng, sau đó nêu đối tượng lên khi họp nhóm, anh chị em sẽ bàn thảo và đưa ra kế hoạch thực hiện. Trong nhóm chia làm hai tổ: một tổ tiến chiếm mục tiêu, một tổ hậu cần tiếp sức bằng lời cầu nguyện. Trước khi xuất phát, chúng tôi vào nhà thờ cầu nguyện với Chúa Giêsu Thánh Thể, để xin Ngài sức mạnh và lòng kiên trì chiến đấu, sau đó mới lên đường.
Tôi cùng với anh chị em trong nhóm xông vào những môi trường bệnh hoạn, như nhà thương, viện dưỡng lão (nursing home), hoặc tư gia, tiếp xúc với những người đau khổ, những người xa Chúa, bỏ Chúa, những gia đình đổ vỡ, con cái bỏ nhà ra đi, những người chưa biết Chúa và ngay cả môi trường sở làm của tôi để Phúc âm hóa. Tôi thường làm người lính thám báo đi tìm và phát hiện mục tiêu, để báo cáo với Nhóm, với kế hoạch như thế, Nhóm đã giúp người bạn của tôi, sau một năm kết thân và đem lời Chúa đến với anh. Anh đã được rửa tội trong một mùa Phục sinh. Người hàng xóm của tôi là con Chuá, nhưng sống như bỏ Chúa. Không phép Hôn phối, con đẻ ra không rửa tội và quên cả nhà thờ. Tôi đưa mục tiêu ra Nhóm và nhờ xin ơn Chúa giúp. Nhóm đã giúp họ hợp thức hóa phép hôn phối và con cái được rửa tội. Một cụ già ở 'nursing home' trước khi chết cũng được Cha quản nhiệm cộng đoàn của tôi rửa tội.
Khi một tâm hồn trở về với Chúa, là ta đã lấy lại được những nơi bị địch quân chiếm đóng. Mỗi một người được rửa tội là biên cương nước trời được mở rộng. Tuy nhiên, không phải mục tiêu nào chúng tôi cũng chiến thắng, có nơi chỉ thắng một nửa, có nơi đậm chân tại chỗ, có nơi mình gieo người khác gặt, có nơi thất bại. Nhưng chúng tôi luôn luôn có chỗ dựa vững chắc là Chúa nên khi thất bại không bị chùn bước.
Tôi cũng tham gia vào nhóm thân hữu, gồm những anh em thiện chí thành lập, mỗi năm đóng góp một số tiền để hỗ trợ vài cha, vài sơ trên mặt trận truyền bá Tin mừng tại Việt Nam. Những hình ảnh, thơ từ mà các cha, các sơ gửi qua cho chúng tôi thấy mỗi một mùa lễ Giáng sinh. Mỗi một mùa lễ Phục Sinh là những mùa gặt bội thu cho Giáo hội Việt Nam, làm cho chúng tôi rất vui mừng phấn khởi vì thấy biên cương nước trời mỗi ngày một lớn mạnh.
Tôi nhìn thấy được kết quả ngày Thứ tư của tôi qua hội nhóm là: gia tăng tình thân hữu và liên kết giữa tôi và anh chị em trong nhóm bền chặt hơn, có tinh thần phục vụ tha nhân hơn. Tinh thần cầu nguyện trong Nhóm giúp tôi biết cầu nguyện tự phát mà trước đây tôi không có và thích đọc Kinh thánh hơn, giúp tôi gần Chúa Giêsu Thánh Thể hơn, nhất là giờ chầu Thánh Thể của Nhóm vào chiều thứ Hai hàng tuần thật là sống động và thân tình với Chúa.
Sự chia sẻ trong Nhóm giúp tôi biết: thông cảm với người khác, giúp tôi mạnh dạn hơn, nâng đỡ đức tin tôi vững mạnh hơn. Tôi nhìn thấy được sự tiến triển của nhóm, qua các công tác tông đồ, qua hội nhóm và Ultreya, qua chia sẻ và cầu nguyện và sự tiến bộ của tôi và anh chị em trong đời sống tâm linh. Thật là đúng, khi những cục than hồng không bị tàn lụi, phải được để chung trong một cái lò là Nhóm.
Tôi cũng được thăng tiến hơn qua Ultreya Liên nhóm và Đại Ultreya chung, ở đó tôi học hỏi được nhiều điều hữu ích của những anh chị em trong những nhóm khác và cộng đoàn khác. Tuy nhiên, không phải lúc nào đường đi cũng bằng phẳng cả, có lúc đời sống ngày thứ Tư của tôi bị sơ cứng, không tiến, thậm chí còn lùi nữa, khi không có công tác tông đồ, hoặc sinh hoạt hình thức làm cho có, hay là tự mãn về những thành công, và chưa chết đi cái tôi của mình. Tệ hơn nữa là thờ ơ với Chúa Giêsu Thánh Thể. Một trở ngại không nhỏ nữa là nếu tôi tham gia quá nhiều hội đoàn, tôi sẽ không đủ khả năng làm tốt được tất cả và sự mỏi mệt làm cản trở sự Phúc âm hóa trong gia đình tôi, kết quả đời sống ngày thứ Tư của tôi sẽ bị đi xuống. Tôi biết rằng sa-tan cũng đặt ra rất nhiều cạm bẫy trên đường đi của tôi, để hại tôi, cũng như nó đã từng làm như thế cho tất cả mọi người con cái của Chúa.
Tất cả những khuyết điểm và trở ngại của tôi trong đời sống ngày thứ Tư, tôi nghĩ rằng, cũng có thể là những trở ngại của các anh chị em cursillista khác. Chúng ta cũng có thể khắc phục và sửa sai được, nếu chúng ta thực hiện tốt được phương châm của Phong trào: Một tay nắm lấy Chúa, một tay nắm lấy anh em.

Trở về bản mục lục


Back To School
Theresa Vũ T. Minh Quyên

While driving my son to his Kindergarten orientation in late August he asked me, Mom, how come you dont go to school? I responded Thats  because I have already finished school. Do you mean you know everything? he asked. I kept silent and thought to myself: Do I really know everything that there is to know? I cant really say that I have because learning is a continuing, lifelong process.
Whether we have completed school, mastered skills at work or lead a family, we are always learning and reaching toward new and higher goals.   The day that I stop learning is the day I stop moving forward. This also holds true with my faith.  I need to continue examining and renewing my relationship with God so that I can become closer to Him today than I was yesterday.  The question I am always asking myself is Am I doing enough for God and how could I be  better? When I made my Cursillo, it  prepared me how to live my life as a Christian. It also  made me realize the need to go beyond myself seeking new environments and helping others find their way to God.
How I continue to grow spiritually and learn best about God is through the hands-on experience I receive while serving others.
This past May, I had the opportunity to serve at the Vietnamese Cursillo Weekend (Khóa 404). The three days afforded me quality time that I didnt always have to dedicate to God in prayer and in my actions. There was nothing more rewarding than to serve others, with others, in Gods name. I learned about humility through the manual work I did to help make the retreat a safe and clean environment. I learned about unconditional love by looking at all the tireless faces of those who served. I learned about perseverance by listening to the rollos and 4th Day experiences of many. I also learned about working and praying together as one body of Christ. There was always a strong sense of loving spirit and desire in the way the different teams who served went about their assigned tasks. Even at the end of the day, there were bright smiles on tired faces.
Like the 51 women who made their apostolic commitment to the Lord, serving at this years Cursillo retreat was like a spiritual refresher course because it allowed me to regain and renew insights that I needed in order to continue living out my 4th Day.   
While students across the country are headed back to school this September to begin a new year of learning and academic achievement, Im also going back to school to learn about God all over again. This time, however, to serve as a room parent, helping out my childs teacher in his Kindergarten classroom. It will be stimulating to acquaint myself again with God as the children learn about the Lords love and presence in their lives,  about His wondrous gifts, how to pray, as well as learn about the world around them as they play and share with one another.
In addition, faith formation groups such as Trường Lãnh Đạo can reinforce my relationship with God, help me better understand His presence in other people, and more importantly, help me become a better evangelizer for Jesus.  Whether its learning math, history, language arts or the Ten Commandments,  its never too late to go back to school. De Colores!

Trở về bản mục lục

 

Tạ Ơn Chúa Suốt Cuộc Đời Con

J.B. Bùi Đức Mỹ

Đã lâu không viết bài cho bản tin Ultreya. Phần vì già, đầu óc lãng quên; phần vì phải gò bó trong chủ đề mà phong trào đề ra. Chẳng hạn như chủ đề của tháng 7 và tháng 8 : Đồng Hành Với Người Già Yếu Cô Đơn.

     Làm sao tôi viết được khi tôi luôn đồng hành với những người già khỏe còn chạy rất nhanh ngoài sân tennis ? Thỉnh thoảng tôi cũng có dịp đi thăm những bệnh nhân tại gia hay tại bệnh viện. Tôi phải cảm tạ Chúa, cảm tạ Mẹ muôn vàn, vì Chúa và Mẹ đã cho tôi và nhà-tôi luôn khỏe mạnh để được dâng Thánh Lễ hàng ngày, họp Lêgiô hàng tuần và làm công tác Tông Đồ.

tamtinhtaonChúng tôi được sinh họat trong cộng đòan Thánh Linh với các Linh Mục quy mến, với anh chị em giáo dân thân thuơng.

     Trong bản tin Ultreya tháng 10 có ghi chủ đề của tháng 11 là : "Tạ Ơn Chúa Trong mọi Hòan Cảnh". Mắt tôi như "sáng" ra, vì miệng tôi luôn hát bài "Cảm tạ Chúa" của anh Phạm Đình Đài đã sáng tác trong khóa Cursillo anh tham dự :

     "Cảm tạ Chúa, Đấng yêu thương muôn trùng. Cảm tạ Nguời, hằng săn sóc con luôn. Đã giữ gìn, hằng ấp ủ đời con. Cuộc đời con, bao năm tháng êm đềm."        

     Với đề tài Tạ Ơn Chúa, tôi nghĩ sẽ có rất nhiều anh chị muốn thổ lộ tâm tình với Chúa, hoặc chia sẻ với anh chị em trong phong trào. Riêng tôi, tuy hay lãng quên, nhưng không thể quên được bao nhiêu Ơn Chúa đã đổ xuống cho tôi. Vì Ơn Chúa quá nhiều, tôi phải chọn lọc một số Ơn Chúa chính yếu để viết ra trong bài này. Tôi tạm chia những Ơn Phúc mà Chúa ban cho tôi làm hai phần : Ơn Chúa Cho Phần Xác và Ơn Chúa Cho Phần Hồn.

      Ơn Chúa Cho Phần Xác.

     Tôi lớn lên trong giai đoạn đất nước có quá nhiều biến chuyển :

     - Pháp đô hộ Việt Nam (VN).

     - Việt Minh (VN Cách Mạng Đồng Minh Hội) nổi dậy chống Pháp.

     - Nhật đảo chính Pháp.

     - Nhật đầu hàng sau khi Hoa Kỳ thả bom nguyên tử trên đất Nhật.

     - Pháp trở lại Đông Dương.

     - Ông Ngô Đình Diệm về nước làm Thủ Tướng, rồi làm Tổng Thống Đệ Nhất VN Cộng Hòa.

     - Pháp rút ra khỏi VN.

     - Quân Đội đảo chính và giết chết Tổng Thống Ngô Đình Diệm.

     - Các Tướng Lãnh đảo chính lẫn nhau.    - Tướng Dương văn Minh lên làm Tổng Thống Đệ Nhị VN Cộng Hòa và cuối cùng đã đầu hàng để Việt Cộng cai trị toàn thể đất nước VN.

     Vài nét đơn sơ để nói lên hoàn cảnh đất nước trong đời sống thanh thiếu niên của tôi. Qua bao nhiêu biến chuyển như vậy, mà sao tôi vẫn còn được sống sót cho tới ngày nay. Bây giờ nghĩ lại, tôi mới cảm nghiệm rõ ràng : Chúa đã dẫn dắt tôi từng bước đi trong cuộc sống. Tôi xin kể ra đây một số biến cố mà Chúa đã cứu tôi vượt qua :

      Chúa cứu tôi qua khỏi căn bệnh ngặt nghèo.

     Bố tôi kể lại : lúc tôi năm hay sáu tuổi bị một chứng bệnh mà các ông lang (thầy chữa bệnh tại thôn quê) phải bó tay, không chữa được. Người tôi nằm bất động chờ chết. Tự nhiên một ông lang đến nói với bố tôi :

     - Để tôi cho cháu uống loại thuốc này. Nếu không hợp, nó sẽ chết ngay. Nếu hợp, nó có thể được cứu sống.

     Bố tôi do dự đôi chút rồi nói : "Cũng phải liều vậy thôi". Thuốc được "sắc" lên và đổ vào miệng tôi. Mọi người chờ đợi trong lo âu. Bỗng dưng thân mình tôi "cựa quậy" làm mọi người reo lên :

     - Nó sống lại rồi.

     Vâng, chính Ơn Chúa đã gửi ông lang kia đến chữa cho tôi được sống. Nếu không có Ơn cứu sống này, thì làm sao các anh chị có bài này để đọc ? Vậy xin các anh chị hãy cùng tôi dâng lên lời cảm tạ Thiên Chúa.

 

     Chúa giúp tôi thóat ra khỏi hàng ngũ Cộng Sản.

     Khi Việt Minh nổi dậy chống Pháp, tôi đang học trường trung học Nguyễn Biểu, cán bộ Việt Minh (VM) đến trường tuyển mộ học sinh tòng quân. Tôi và bốn năm anh bạn đã tình nguyện tòng quân mà chưa xin phép bố mẹ. Bố tôi lưỡng lự nhưng không phản đối. Mẹ tôi cứ ôm tôi mà khóc, nhưng tôi vẫn cứng lòng bỏ gia đình đi theo bộ đội. Gần như đêm nào trung đoàn chúng tôi cũng di chuyển từ tỉnh này sang tỉnh khác.

     Thời gian này, hầu như ngày nào cũng có phi cơ Pháp thả bom vào nơi quân đội VM trú đóng. Tôi đã thóat chết nhiều lần và được lệnh tháo chạy từ tỉnh Thái Bình, Bắc Việt vào trong Thanh Hóa, Trung Việt. Lúc đó tôi mới có 15 tuổi đầu.

     Tại đây, bác sĩ Tô Đình Cự hỏi tôi : Sao em bỏ học mà theo bộ đội ? Tôi trả lời : Em cũng không biết tại sao. Thế rồi bác sĩ bảo tôi : Mai, em đến đây khám bệnh. Hôm sau tôi đến, bác sĩ chẳng khám gì cả, viết ra mảnh giấy : Đau tim, đề nghị cho giải ngũ. Thế là tôi được giải ngũ. Nay nhớ lại, tôi mới thấy : Chính Chúa đã sai khiến bác sĩ Cự viết ra mảnh giấy trên.  

      Chúa cứu tôi không để Tây bắt.

( Mọi người gọi người Pháp là Tây)

 Với mảnh giấy giải ngũ trong túi áo, tôi hồ hởi lội bộ, xuyên rừng, leo núi từ Thanh Hóa trở về Hà Nam.

     Khi gần tới vùng Tây chiếm đóng, tự nhiên có tiếng vọng ra từ phía hai ba cô cắt cỏ bên vệ đường :

     - Tây đứng sau rặng cây đó.

     Tôi cố lấy bình tĩnh dừng lại và gỉa vờ như nói chuyện với mấy cô kia, trong khi tôi thọc tay vào túi áo, vo tròn mảnh giấy giải ngũ rồi vất xuống ruộng. Sau đó tôi mới từ từ tiến bước và khi tới gần rặng cây, tôi nghe có tiếng hô lớn của một người Pháp :

     - Arrêtez, haut les mains (Đứng lại, giơ tay lên).

     Tôi đứng lại và giơ tay lên. Một anh lính Pháp đến kiểm soát, móc hết các túi quần, túi áo của tôi và hỏi : Anh đi đâu và làm gì ? Tôi trả lời bằng tiếng Pháp : Tôi là học trò, tôi đi thăm mấy chú bác của tôi. Và họ đã để cho tôi đi, vì trong túi áo của tôi chỉ có tấm thẻ học sinh. Nếu giấy giải ngũ của tôi còn trong túi áo, thì tôi sẽ bị bắt giữ và chuyển cho công an tra khảo. Thời đó, ai bị công an tra tấn sẽ bị đánh đập tàn nhẫn, không đui thì cũng què.

     Chúa ạ ! Có phải Chúa đã sai cô cắt cỏ kia, thông báo cho con để con kịp vất mảnh giấy giải ngũ ? Nếu không có Ơn Chúa giúp con, thì đời con sẽ tàn tạ như thế nào ?

      Chúa cho tôi đi học lái máy bay.   

     Hồi nhỏ, tôi thích đi bứt trộm trái ổi, trái táo. Tôi trèo lên cây cao nhìn xuống là chân tay run lẩy bẩy, nên phải nhờ bạn tôi trèo cây, còn tôi đứng dưới gốc canh chừng. Nếu thấy chủ nhà xuất hiện là báo ngay cho bạn tôi trèo xuống, rồi cùng nhau chạy trốn. Chúng tôi chạy rất nhanh, chưa bị bắt lần nào. Nhờ vậy mà bây giờ ngòai sân tennis tôi được xếp hạng nhất nhì về chạy nhanh.

     Đứng trên cây ổi nhìn xuống mà chân tay con đã run lẩy bẩy, thế mà Chúa lại cho con đi học nghề lái máy bay. Chúa không sợ con bị hoa mắt té nhào à ?

     Việc thi đậu vào trường đào tạo phi công Marrakech đã là một chuyện lạ, vì sau khi nộp đơn, tôi mới biết hai, ba trăm học sinh, sinh viên nộp đơn dự thi, tôi đã bỏ cuộc và không còn để ‎‎ ý đến ngày và nơi dự thi.

     Hôm đó, tôi đạp xe đạp cùng với một anh bạn đi dạo phố. Tới ngã tư, cảnh sát chỉ đường dang tay đổi chiều. Chúng tôi không muốn dừng xe lại, nên quẹo mặt và vô tình đi qua trường thi. Chúng tôi tò mò vào hỏi họ thi cử về ngành gì ? Họ nói thi vào trường phi công Marrakech. Tôi định bỏ đi thì như có một linh tính nào đó thúc tôi hỏi môn thi đầu tiên là môn gì. Họ trả lời : Môn Toán.

     Tôi có "khiếu" về toán, nên mượn bút máy của anh bạn vào thi để xem hai bài toán (đại số và hình học không gian) khó đến mức nào ?

     Chúa ạ ! Có phải Chúa đã sai khiến ông cảnh sát đổi chiều lưu thông, rồi thúc con vào hỏi thi môn gì, nhờ đó con mới được trở thành một phi công. Nếu không có Ơn này, con sẽ là một tên Việt Cộng (nghe mà rùng mình), vì gia đình con ở lại Bắc Việt sau hiệp định Genève : Đất nước bị chia đôi.

     Vâng, Chúa đã đẩy tôi vào nghề này, thì Chúa "phải" ban cho tôi một Ơn đặc biệt nào đó, để khi nhào lộn, tôi có cảm giác như ngồi trên ghế bành và điều khiển con tàu theo đúng như ông thầy chỉ dạy.

     Hơn 20 năm bay bổng liên tục, bao nhiêu bạn cùng khóa và sau khóa của tôi đã bị "rụng cánh", thế mà Ơn Chúa đã giúp tôi vẫn an toàn hạ cánh cho tới ngày đất nước rơi vào tay cộng sản.   

     Chúa còn cứu nguy tôi trong giờ phút chót.

     Sau đêm VC pháo kích hàng trăm hỏa tiễn vào phi truờng Tân Sơn Nhất. Một trái hỏa tiễn nổ cách tôi khỏang hai, ba chục thước làm căn nhà của phi đòan 413 siêu vẹo gần như sụp đổ. Tôi bị té nhào, mắt hoa, tai ù, nhưng không bị thương tích gì. Rõ ràng Chúa đã bao bọc cho tôi. Rồi khi các phi cơ đã cất cánh bay lên không trung. Tôi tưởng bị kẹt lại, nhưng có một phi cơ ở cuối phi đạo đã vớt tôi lên. Chúa đã sai khiến anh bạn tôi là đại tá Không Đòan Phó Không Đòan 53 đang ngồi trong dãy ghế hành khách, tự nhiên cảm thấy ngột ngạt và bước lên phòng lái, rồi thấy xe của tôi. Anh ra lệnh bảo hoa tiêu dừng lại để đón tôi lên.      

     Còn nhiều biến cố nữa, nhưng tôi xin tạm ngưng ở đây để sang phần :

     Ơn Chúa Cho Phần Hồn.

      Ơn Chúa Cho Phần Hồn.

     Nếu không có Ơn Chúa Cho Phần Hồn, thì những Ơn Chúa Cho Phần Xác ghi trên sẽ chỉ là con số "không".

     Sau khi Chúa cho tôi nếm mùi "tiền tài, danh vọng" để tôi có cái nhìn trung thực về đời sống con người dưới trần gian. Chúa tiếp tục dẫn dắt tôi vượt qua nhiều giai đoạn liên quan đến phần Tâm Linh :

      Ngày Bỏ Nước Ra Đi.

     Nước mất, nhà tan, sự nghiệp đổ vỡ, tuy được Chúa cứu nguy để được gặp lại gia đình bên đất Hoa Kỳ này, tôi không còn muốn sống. Nhất là sau khi học và thi để lấy bằng Airline Pilot, tuy tôi đã có bằng đó, rồi nộp hàng chục lá đơn cho các hãng hàng không mà không nơi nào nhận, vì họ đang sa thải nhân viên sau chiến tranh VN. Nhiều lần tôi đã có ý định mướn phi cơ chở vợ con đi du ngoạn, rồi đâm nhào vào núi. Có phải Chúa muốn cảnh tỉnh cho con thấy rõ : tiền tài, danh vọng dưới trần gian này chỉ là hư vô ?

      Chúa Dùng Người Đạo Phật "Kéo" Tôi Về Với Chúa.

     Khi tôi lấy Nhà-tôi, nàng là Đạo Phật, tôi chẳng quan tâm, vì thời gian đó, tôi gần như bỏ Đạo, lễ Chủ Nhật tôi cũng không đi. Thế rồi nàng xin Rửa Tội cùng với đứa con đầu lòng. Nàng còn "thúc" tôi đi lễ ngày Chủ Nhật. Thế là tôi trở thành "đạo mới", nàng trở thành "đạo gốc".

     Chúa "kỳ" quá ! Nhưng nếu Chúa không làm như vậy thì tôi đã bỏ Chúa từ lâu và tôi sẽ trở thành một con người lang thang trong sa mạc.

          Ơn Chúa cho chúng tôi vào Cursillo và Lêgiô  

     Thế rồi nàng còn "đẩy" tôi đi dự khóa Cursillo, một cái tên "lạ hoắc". Tôi còn nhớ trong một khóa Cursillo nọ, một khóa sinh đã nói trẹo ra thành "cuốc xích lô".

     Vâng, đây chính là Ơn Chúa lớn nhất trong đời tôi. Sau khóa Cursillo, mắt tôi như được mở ra để nhìn rõ được hình ảnh Chúa. Tai tôi được rộng mở để nghe được Lời chỉ dạy của Chúa. Tim tôi được rộng mở để đón nhận Tình Yêu Hải Hà của Chúa. Tình Yêu tràn đầy đó được lan tỏa đến cho mọi người. Vâng, đời sống của chúng ta chỉ có hạnh phúc thật, khi được sống trong Tình Yêu của Chúa và Tình Yêu của mọi người chung quanh. Chúa đã ban cho chúng tôi Ơn Phúc lớn lao này.

     Sau khóa Cursillo, Chúa còn cho vợ chồng tôi cùng với một số anh chị được Ơn : "Đi Rao Truyền Tin Mừng" cho mọi người, qua việc mở khóa Cursillo tại các giáo phận khác.

     Chúa còn cho chúng tôi vào Lêgiô làm quân binh cho Mẹ.

     Mẹ ơi ! chúng con biết Mẹ luôn đồng hành với chúng con để dẫn dắt chúng con tránh xa mọi tội lỗi, tránh xa mọi cám dỗ của ma quỷ, thế gian và xác thịt.

     Chúng con luôn vâng lời Mẹ. Chúng con luôn thi hành câu nói của Mẹ : "Người bảo gì, các con hãy làm như vậy"

     Nay con đã già và hay quên, nhưng con không bao giờ quên Lời dạy của Chúa và Lời chỉ bảo của Mẹ.

     Xin Chúa và Mẹ tiếp tục ban Ơn trọng đại này cho chúng con bây giờ và mãi mãi.  

 

web counter